Cố Thanh Y vốn đang hứng thú bừng bừng xem, nhưng xem chưa được bao lâu đã bắt đầu ngáp.
“Chẳng ra gì cả!”
Lục Tư Tư ngồi bên cạnh Trần Ngôn. Nàng hôm nay đã dậy từ sớm, buổi sáng giúp quét tuyết, buổi chiều giúp nấu cơm – cũng coi như bận rộn cả ngày. Giờ phút này trông nàng có chút uể oải, vô thức tựa người vào vai Trần Ngôn.
Cố Thanh Y liếc nhìn đứa con trai ngoan và nàng dâu tương lai của mình một cái, khóe miệng giật giật, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Pháo hoa mua đâu rồi?”